Thứ Năm, 10 tháng 12, 2020

KHÔNG CÓ CHỮ: THƯƠNG!

 

Gởi các lãnh đạo ĐCSVN,

Từ tiềm thức tới ý thức, hình như các người không biết một chữ được Việt tộc trân quý, nâng niu, gìn giữ như để bảo bọc chính lương tri của mình, chuyện lạ là chữ này không hề có chỗ đứng ghế ngồi trong tuyên bố, văn bản, nghị quyết của các người, đó là chữ: thương! Đọc Việt sử thì biết là Việt tộc dắt díu nhau vượt thoát khổ ải, vượt thắng khổ nạn bằng chữ thương này, từ bầu với thương lấy bí cùng tới thương người như thể thương thân. Nội công của nhân nghĩa của Việt tộc là đây, bản lĩnh của nhân tâm là đây, tầm vóc của nhân từ là đây, vậy mà từ bao năm qua từ chữ nghĩa tới lời nói, chữ thương không hề hiện diện trong ngôn ngữ của các người, không hề hiện hữu trong chính sáchcủa các người.

Hãy bắt đầu bằng nghiên cứu của chính trị học tri thức về văn bản của chính sách, cùng lúc phối hợp với khảo sát của văn học nhận thức, thì thấy rõ ngay là không có một lãnh tụ nào của ĐCSVN có một tác phẩm về kiến thứctình thương; không có văn bản lý luận nào của các lãnh đạo hiện nay về tri thức tình thương. Ngược lại ngày ngày, người ta chỉ thấy các người nhìn nhân dân như các lực lượng thù địch, thậm chí các người còn lao lý hóa các đứa con tin yêu của Việt tộc biến các công dân tinh hoa này thành ra các tù nhân lương tâm. Vẫn chưa xong, các người biến dân lành thành dân đen trong nạn cảnh đầu đường xó chợ, dân tốt thành dân oan trong thảm cảnh màn trời chiếu đất, Việt Nam bây giờ thua kém các quốc gia láng giềng về mọi mặt nhưng là cường quốc về dân đen, dân oan.

Việt Nam hiện nay đã là cường quốc về địa ngục trần gian, nơi kiến thứctình thương bị siết cổ tới ngộp thở, nơi mà tri thứctình thương bị diệt ngay trong trứng nước, nơi mà nhận thứctình thương bị thanh trừng khi mới sơ sinh. Vì tất cả phạm trù kiến thứctình thương, tri thứctình thương, nhận thứctình thương không hề có ghế ngồi hoặc chỗ đứng trong bạo quyền công an trị, tà quyền tham quan trị, ma quyền tham nhũng trị, với bạo hànhthường nhật đã trở thành bạo động tuyệt đối, ngay trong nội bộ của các người là thanh trừng trị. Với phản xạ giết người diệt khẩuđã thành truyền thống của ĐCSVN, tất cả lãnh đạo từ Bộ Chính trị tới Trung ương đảng, từ bạo quyền hành pháp tới quỷ quyền tư pháp, kể cả tật quyền lập pháp, thì từ triết học đạo đứctới xã hội học nhận thức đều phải kết luận rằng tất cả số kiếp của các người cộng lại vẫn không vượt qua nổi một ca từ của Trịnh Công Sơn, khi nhạc sĩ này nói về ngôn ngữ của tình thương: “Miệng ngậm hạt từ tâm”.

Làm sao các người có được nhận thức tình thương khi cả gần một trăm triệu công dân Việt bị các người người mạt vận hóa, mà tộc kiếp thường nhật thấp xa so vớiđảng kiếp của các người. Khi các người đứng trên đất nước của tổ tiên Việt thì các người chỉ có phản ứng nạo vét tài nguyên; khi các người nắm được tiền bạc của dân tộc trong tay thì các người chỉ có phản xạ vơ vét. Vẫn chưa thỏa dạ các người, nguyên khí của quốc gia là thanh niên, thì trong chính sách xuất khẩu lao động của các người trai phải thành lao nô, gái phải là nô tỳ cho các quốc gia láng giềng. Các người đang điếm nhục hóa cả giống nòi Việt, chỉ vì chữ thương đã bị thanh toán trong não bộ, đã bị thanh trừng trong não trạng của các người.

Đây là thất bại nội tâm làm nên thảm bại nội não của các người, nên từ khi các người cướp được chính quyền, ngày ngày các người cai trị công dân Việt bằng công an trị, trừng trị các đứa con tin yêu của Việt tộc đã không đồng ý với các ngườibằng lao lý trị,gần như tất cả dân tộc đều bị xem như kẻ thù không đội trời chung với các người. Các người đã đứng ngoài, đứng xa, mà còn đứng chặn giòng sinh mệnh của Việt tộc, vì nơi các người đang đứng trống nhân đạo, rỗng nhân từ, vắng nhân tâm. Các người đã mang một nội thương mà các người không biết, bi kịch của nội thương này đã là một ung thư đại tràng ngay trong não bộ của các người, với não trạng biệt tăm biệt tích tìnhthương.

Các người đi qua nhân sinh của dân tộc, đi ngang nhân kiếp của giống nòi, mà các người vẫn không hề hiểu giá trị cốt lõi của cuộc sống tích tụ chung quanh chữ thương. Bi kịch vô minh sẽ làm nên thảm kịch vô giác của các người, vì tới ngày các người sắp phải vào quan tài, sắp phải nhập mộ phần của chính các người, mà các người vẫn không hề hiểu gì về: chiều sâu, chiều rộng, chiều dài, chiều cao của một giá trị tâm linh, nơi nhân tâm làm nên nhân vị, nơi nhân từ làm nên nhân bản, nơi nhân nghĩa làm nên nhân tri, tất cả đều quy tụ chung quanh chỉ một chữ: thương!

Lê Hữu Khóa

Giáo sư Đại học* Giám đốc Ban Cao học châu Á * Giám đốc biên tập Anthropol-Asie * Chủ tịch nhóm Nghiên cứu Nhập cư Đông Nam Á * Cố vấn Chương trình chống Kỳ thị của UNESCO – Liên Hiệp Quốc * Chuyên gia Trung tâm quốc tế giáo khoa Paris * Cố vấn thẩm định giáo dục và nghiên cứu đại học Bourgone-Franche-Comté * Biên tập viên tập chí Hommes&Migrations * Thành viên Hội đồng khoa học bảo tàng lịch sử nhập cư * Hội viên danh dự nhóm Thuyết khác biệt, Học viện nghiên cứu thế giới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét