Sống
trong hy vọng trước hết là ý nguyện được buông bỏ sự tuyệt vọng trong hiện tại!
Nhưng trước hết con người phải biết đi về phía ánh sáng của lẽ phải,
nghĩa là con người biết nhận diện đúng sự thật, biết thấy cho thấu chân
lý, để chuẩn bị tiếp nhận hy vọng với nhân cách đẹp trong một nhân gian
lành. Bi kịch của Việt tộc hiện nay thì hoàn toàn ngược lại với hy vọng phát
triển đất nước Việt làm nên kỳ vọng tiến bộ cho dân tộc Việt, từ đó đặt giống
nòi Việt vào ước vọng của văn minh, vì bạo quyền độc đảng toàn trị đang
vùi hy vọng phát triển cho đất nước, đang lấp kỳ vọng tiến bộ cho dân tộc, đang
xóa hoài vọng văn minh cho giống nòi. Cụ thể là bạo quyền độc đảng toàn trị
đã sinh ra các âm binh của nó là bạo quyền công an trị, tà quyền tham nhũng
trị, ma quyền tham tiền trị, quỷ quyền tuyên truyền trị, âm quyền ngu dân trị…
ngày ngày vùi chôn chính sức sống của dân tộc,vụi lấp chính chất sống của giống
nòi.
Lối ra sẽ làm
nên lối thoát của Việt tộc là thay đổi chế độ, bứng độc đảng để lập lại các giá
trị của cộng hòa là tự do, công bằng, bác ái; tẩy toàn trị để lập
ra dân chủ, dùng đa nguyên biết song hành cùng đa tài, đa trí, đa
dũng, đa hiệu, đa năng để ngày ngày bảo vệ cho bằng được nhân quyền luôn
biết nâng niu hy vọng phát triển cho đất nước, kỳ vọng tiến bộ cho dân tộc, ước
vọng văn minh cho giống nòi. Vẫn chưa xong, dân tộc này phải tìm cho ra những kẻ
lãnh đạo có thực tài trong liêm chính, sẽ là những kẻ được nhân dân cảm phục, rồi
được giống nòi cảm ân, mặc dù kẻ lãnh đạo tài ba này cũng sẽ là nguồn cơn của
các ghen tị trong chính giới, tới từ các tị hiềm trong não trạng của các chính
khách bất tài. Nhưng sự cảm phục của nhân dân sẽ đi trên lưng các ghen tị, đi
trên vai các tị hiềm, vì kẻ lãnh đạo có thực tài mà liêm chính thì đi trên đầu
kẻ lãnh đạo bất tài.
Những kẻ lãnh đạo
có thực tài mà liêm chính không bao giờ bị nhân dân khinh miệt, nếu họ không có
các hành vi xấu, tồi, tục, dở. Những kẻ lãnh đạo có thực tài mà liêm
chính không bao giờ bị đồng bào miệt thị, nếu họ không đày đọa đồng bào của họ
bằng các chính sách thâm, độc, ác, hiểm vì tư lợi của độc đảng. Những kẻ
lãnh đạo có thực tài lại liêm chính thì không bao giờ bị bài thị bởi các tiêu
chuẩn của văn minh, các tiêu chí của văn hiến đã là gốc, rễ, cội, nguồn của dân
chủ vì nhân quyền. Vì những kẻ lãnh đạo có thực tài lại liêm chính này đủ lương
thiện để đối kháng lại quá trình ô uế hóa nhân tri của tổ tiên hiện nay; vì họ
có lương tâm đủ lập được đối trọng chống lại quá trình ô nhiễm hóa nhân trí của
dân tộc hiện nay, vì họ có lương tri đủ lập được đối luận chống lại quá trình
điếm lận hóa nhân kiếp của giống nòi hiện nay.
Mỗi công dân có
thể thấy thỏa mãn về các tiện nghi vật chất mới tới để phục vụ cho ấm no của
mình, nhưng những kẻ lãnh đạo có thực tài lại liêm chính chỉ thấy thỏa lòng khi
tạo được các điều kiện mới để phục vụ cho đất nước thêm phát triển, dân tộc
thêm tiến bộ, giống nòi thêm văn minh. Mỗi công dân được quyền chỉ đi tìm sự đầy
đủ về quyền lợi cho mình, nhưng những kẻ lãnh đạo có thực tài lại liêm chính phải
đi xa hơn nữa, cụ thể đi tìm nhân vị của các công dân của mình trong nhân
quyền vì dân tộc, phải đi rộng hơn nữa là tìm nhân bản của các công
dân của mình trong nhân tri vì giống nòi; nơi đây có nhân trí của
đồng bào biết chung để chia vì biết chia để chung, biết chung sống
với nhau trong nhân nghĩa.
Bi nạn tới từ chế
độ độc đảng toàn trị hiện nay đang là họa cảnh đục nước béo cò của tà
quyền tham nhũng trịđã làm nền cho hoạn cảnh thừa gió bẻ măng của ma
quyền tham tiền trị, với các âm binh do chính nó sinh ra là bạo quyền
công an trị, quỷ quyền tuyên truyền trị, âm quyền ngu dân trị… Chúng lạm
quyền để cực quyền rồi cuồng quyền trong mê sảng là chế độ của
chúng sẽ sống bền với tuổi thọ cao. Nhưng một ngày kia, bỗng chốc chúng chết tức
tưởi trước cơn sóng thần của cuộc đấu tranh của cả dân tộc vì tự do; chế độ chế
độ độc đảng toàn trịluôn mê hảo muốn sống hoài, bỗng nhiên tắt thở rồi chết
đứng trước dòng thác dân chủ của cả dân tộc đã nhận ra nhân quyền của mình. Một
chế độ mê hoạn muốn sống mãi theo tà kiếp của nó, nhưng chớp nhoáng -trong chớp
mắt- nó chết bất đắc kỳ tử, chỉ vì khi nó đang sống nó chỉ biết chăm lo
quyền lực vì quyền lợi của nó, vì khi nó còn sống nó chỉ biết chăm sóc đặc quyền
vì đặc lợi của nó. Đây chính là sức hội tụ của học thuật từ phân tich tới giải
thích của chính trị học tri thức và xã hội học kiến thức.
Ngược lại, những kẻ lãnh đạo có thực tài lại liêm
chính biết hơn ai hết là trên thượng nguồn của hành động chính trị là hoài
bão chính trị nơi mà dựng xây hạnh phúc cho đồng bào và xây dựng
nhân phẩm cho giống nòi chỉ là một chuyện chỉ có một rễ, một cội, một gốc,
một nguồn. Những kẻ lãnh đạo có thực tài lại liêm chính, họ khác ngược với bạo
quyền độc đảng toàn trị cứ mê liệt với âm binh trong âm giới là chúng là
tà quyền tham nhũng trị,ma quyền tham tiền trị,quỷ quyền tuyên truyền trị, âm
quyền ngu dân trị tự nghĩ để tự suy là chúng không bao giờ bị diệt. Nên
chúng không bao giờ tự phân để tự giải là chúng phải chết, sẽ chết, vì vô tri
trong vô minh nên ngay khi chúng tự chế để tự diễn về sự bất tử của nó, thì đó
chính là giây phút khởi mào cho quá trình khai tử của chính chúng.
Lê Hữu
Khóa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét