Một đất nước Việt tàn tạ hiện nay với bao tai ương từ giao thông tới y tế, từ đô thị tới nông thôn, từ giáo dục tới đạo đức, từ con người tới môi trường, … kể ra không hết. Toàn bộ một xã hội vật vờ với đời sống ngày ngày bất an trong hoạn cảnh thù trong giặc ngoài, tất cả tới từ các chính sách sai lầm, sai từ thượng nguồn tới hạ nguồn, sai từ lý luận tới thực thi, đây là định đề của phạm trù tai ương chính sách. Mà chính sách mang bản lai diện mục của chính quyền với các quốc sách tật nguyền của đám lảnh đạo ĐCSVN, các chính sách hiện nay như một thân thể mang đầy những khuyết tật, tới từ bạo quyền công an trị, tà quyền tham nhũng trị, ma quyền tham tiền trị, quỷ quyền tuyên truyền trị, âm quyền ngu dân trị… hoạn cảnh tạo ra họa cảnh: công an trị chung lưng đấu cật với côn đồ, lưu manh, du đảng tất cả âm binh này đang lúc nhúc trong âm giới của xã hội đen ; họa cảnh tạo ra nạn cảnh với các lãnh đạo mua quyền bán chức, vì tư lợi, có kẻ sẵn sàng phản nước hại dân, đây là định đề của phạm trù tai ách chính quyền.
Câu chuyện chính vẫn là câu chuyện
có gốc, rễ, cội, nguồn tới từ lai lịch vô minh và lý lịch vô tri của giới
lãnh đạo chính trị của ĐCSVN, mà Việt tộc hiện nay đang phải chịu thảm cảnh vô
phúc trong tuyệt lộ với một thể chế độc đảng toàn trị. Nguyên nhân cốt lõi này
thì hai bộ phận học thuật là khoa học nhân văn và khoa học xã hội đã nhận ra từ
lâu; với khoa học nhân văn từ triết học tới chính trị học chủ trương nghiên cứu
qua phân tích văn bản; và khoa học xã hội từ nhân học tới xã hội học chủ trương
nghiên cứu bằng điều tra thực địa. Cả hai bộ phận học thuật nhân văn và xã hội
này đã giải thích để giải luận là tai ương chính sách tới từ các cá nhân
lãnh đạo sự vận hành các chính sách; và tai ách chính quyền tới từ các
cá nhân chỉ đạo các định hướng cho bộ máy chính phủ. Như vậy, chiều sâu của câu
chuyện nạn kiếp của Việt tộc hiện nay chỉ là câu chuyện của ĐCSVN nắm độc đảng để
độc trị nhưng không biết quản trị để phát triển đất nước; độc đảng để độc tài
nhưng lại bất tài vì không biết đưa dân tộc về hướng tiến bộ. Độc đảng để độc
quyền nhưng chỉ vận dụng bạo quyền công an trị, tà quyền tham nhũng trị, ma
quyền tham tiền trị, quỷ quyền tuyên truyền trị, âm quyền ngu dân trị… thì
không sao đưa được giống nòi Việt về phía chân trời của văn minh.
Muốn làm kẻ lãnh đạo liêm chính
thì phải xóa cho bằng được tai ương chính sách, thì phải diệt cho bằng
được tai ách chính quyền, với sự sáng suốt trong quyết tâm, sự tỉnh táo
trong quyết đoán, mà cụ thể là đặt cuộc sống dân tộc vào trung tâm của mọi quyết
sách. Nơi mà nội dung của các quyết sách không phải là tuổi thọ của một thể chế
độc đảng toàn trị đang là cực hình cho cả một dân tộc, với bất công xã hội tới
từ sự bất chính của chính quyền. Ngược lại thì thượng sách của tri thức chính
trị là sự thông minh biết sử dụng tinh chất nhân phẩm của tổ tiên để nhận
ra đường đi nẻo về ngay trong nhân vị của dân tộc; rồi vận dụng
tinh hoa nhân tri của dân tộc để nhận ra đường đi nước bước vì nhân bản
của giống nòi. Như vậy, muốn làm kẻ lãnh đạo liêm chính luôn tỉnh táođểsáng
suốt thì phải biết tận dụng tinh nhuệ nhân nghĩa của Việt tộc để nhận ra
đường ra lối vào của nhân đạo của kẻ lảnh đạo biết vì nước, vì dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét